Con học thầy từ ngày đầu cắp sách
Mái rạ ba gian nhà thầy làm trường
Lũ học trò nằm bò trên chiếu
Lích chích ra vào gà mẹ gà con
Bài mở lòng "tiên học lễ hậu học văn"
Giấy giữ lề đói thơm rách sạch
Muốn nên người trọng đạo nghĩa nhân
Uống nước nhớ nguồn một đời thanh bạch
Tuổi thơ trôi nhanh qua năm tháng
Chân đất mài mòn gốc sấu gốc na
Học dốt học lười roi mây, gai mít
Giữ xóm nghèo chúng con mơ bay xa
Lớp thì chật mà trò lại đông
Con cái khắp làng cậy thầy dạy dỗ
Ai cũng mong con mình nên bà nên ông
Mai rời làng cho đời bớt khổ
Chúng con đi trăm nẻo tha phương
Đứa đỗ kỹ sư đứa thành bác sĩ
Đứa mang trí trai nằm lại chiến trường
Đứa lấy ruộng vườn nhà nông tri kỷ
Năm mươi năm sau con trở về làng
Đến thăm thầy vẫn thấy thầy dạy học
Giờ thầy dạy chữ nho, thơ văn thư pháp
Con lặng nhìn râu bạc níu từng trang
(Nguyễn Địch Long, 2001)
-------------------------------
TUỔI HỌC TRÒ
Tuổi học trò năm tháng cũ chợt về theo
Trên ký ức mơ hồ lãng đãng
Sắc mây mùa thu tiếng trống trường khai giảng
Sang sảng giọng Thầy trên bục giảng âm vang
Còn dăm bảy đứa tôi nghịch ngợm ngang tàng
Đâu hay biết, đâu hay lời dạy thầy mình đánh mất
Để đến lúc hè kia về náo nức
Nghe tiếng ve mới thấu hết tình Thầy.
Lại mùa thu đến lá vàng bay
Trong tôi lại bồi hồi thương thương nhớ nhớ
Nhớ cái tuổi học trò đáng yêu một thuở
Hạnh phúc sao nay tôi lại được làm Thầy
Và ... tuổi học trò lại mãi mãi bên tôi.
( Trích từ báo giáo dục thời đại đã rất lâu rồi - từ khi tôi còn là cậu học trò cấp III)
----------------------------------------
Có phải heo may về vắt cạn nước ngàn xa,
Mà Hà Nội đông hanh cho ta hao hao màu nỗi nhớ;
Ta đang nhớ về nơi yêu dấu đó;
Tuổi thơ nghèo và Thầy giáo kính yêu;
Có phải là ta có lỗi nhiều hơn
Khi mà tết Thầy 10 năm rồi ta vẫn xa biền biệt
20 tháng 11 này đang về trong nỗi niềm thương tiếc
Chẳng biết ngày này, nơi ấy., Thầy có vui không?
Chẳng biết ngày này bọn nó có về đông?
Căn nhà nhỏ cuối làng có căng mình ra để chứa?
Những lời chúc mừng cùng nụ cười thả cửa
Cánh thiếp nâu sồng hoà ánh mắt rưng rưng
Lỗi cũ, đường về có đọng lại những yêu thương
Cô quạnh thay gốc phượng già trước ngõ;
Nơi đã bao lần ta ngập ngưng đứng đó;
Lo sợ; thập thò, mong Thầy thứ lỗi cho;
Hơn 10 năm rồi Thầy đã gặp một lần chưa?
Học trò quê nào nhiều hơn con tội lỗi,
Giờ con mới hiểu mỗi lần mình mắc tội,
Lại thêm những lần Thầy phải bận tâm,
Nhưng mà Thầy ơi,... Con có phải nói nhiều đến thế không?
Khi mà thời gian cứ trượt sâu vào dĩ vãng
Chỉ còn lại một điều suốt đời con mang nặng
Nỗi niềm này Thầy có biết cho chăng?
-------------------------------
Con thầm trách thời gian sao trôi nhanh ,
Không cho con kịp sửa những sai lầm ,
Tuổi học trò con nghịch ngợm bướng bỉnh ,
Rất trẻ con và cũng quá ngông cuồng .
Con vẫn biết những lúc con phạm lỗi ,
Thầy buồn lòng nhưng không trách phạt con ,
Con vẫn hiểu những lời thầy đã nói ,
Nhưng con quay đi vờ như không biết .
Con ích kỉ khờ dại và nông nổi ,
Bỏ ngoài tai những lời thầy răn dạy ,
Sống vô tư qua ngày tháng học trò ,
Không chút nghĩ suy đắn đo chuyện cũ .
Rồi một ngày con giật mình tỉnh giấc ,
Hoa sương kia đã phủ kín tóc thầy ,
Nhưng nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán ,
Thầy đã già theo năm tháng phôi pha .
Con hối hận thì đã quá muộn màng ,
Bởi thời gian sẽ không quay trở lại ,
Chuyện đã qua làm sao con sửa được ,
Hai từ "...Xin .. lỗi ...." có .. muộn ... không thầy
-------------------------
Khi con xa trường lớp
Đi gõ cữa cuộc đời
Được đôi lần bất chợt
Nghĩ về Thầy , Thầy ơi !
Thầy vi' như ngọn nên
Mỗi lúc càng vơi đi
Sức thân Thầy vắt kiệt
Bao lớp người mang đi
Thầy vi' như viên phấn
Mỗi lúc càng tiêu hao
Trên bảng đời đen thầm lặng
Ngữ âm vần xôn xao
Giữa hai bờ sáng tôi
Bao lơp người đã qua
Thầy làm chiếc cầu nối
Cầu mỗi lúc một già
Cuộc đời Thầy thầm lặng
Đưa chung con vào đời
Bóng thời gian đè nặng
Lên vai cầu, cầu ơi !
Ngày mai mưa thôi rơi
Cuộc đời Thầy vẫn thê
Thầy vẫn là cầu nối
Đưa đàn em vào đời
Kinh te Tin Kinh te